Nay mình tới văn phòng sớm, vào phòng để hâm lại chút đồ ăn sáng và nhìn ra ngoài trời. Trước mặt mình là một con sông rất đẹp. Mình ngồi đó nhìn trong lúc chờ đồ ăn sáng và nghĩ: mình thực sự ổn là khi nào nhỉ?

Có lẽ là năm mình 31 tuổi trở đi. Lúc mình còn nhỏ, mình có nỗi khổ riêng nhưng vẫn rất vui vẻ với cuộc đời vì những lúc đó chẳng nghĩ gì nhiều về cái khổ, cái nghèo. Khổ, đau thì chỉ một lúc là quên hết. Từ năm 18 tuổi lên đại học tới lúc 31 tuổi là những năm mình đi làm và suy nghĩ về cuộc đời. Suy nghĩ thì nhiều nhưng thường chẳng rút ra được chi hết và cũng chẳng áp dụng vào bản thân được mấy. Mình cứ mải mê chạy theo cảm xúc của bản thân, khóc rồi đau khổ, rồi stress rồi áp lực rồi trầm cảm, thậm chí nghĩ tới cái chết và thấy cuộc đời thật vô nghĩa. (Cũng như bạn đang viết bài dưới mình vậy, thấy cuộc đời mình ổn hơn nhiều người khác: có người yêu, có công việc tốt, có gia đình, sức khỏe nhưng thấy cuộc sống vô nghĩa).

Và rồi mình dần nhận ra là từ năm mình 31 tuổi, là khoảng hơn 1 năm về trước, mình mới thấy bản thân ổn. Mình dần chấp nhận chính con người mình, chấp nhận cả những con người xung quanh. Bản thân mình bình thản đón nhận mọi thứ không như ý muốn. Cái gì ảnh hưởng tới mình xấu mà mình nghĩ là có thể thay đổi được thì mình cố gắng hiểu tại sao, coi nó như một bài tập về nhà mà mình cần mày mò học thêm (ví dụ như tâm lý, trầm cảm…). Cái gì mình không thay đổi được thì bình thản thay đổi tâm thế của mình (ví dụ như việc sếp cáu giận hay yêu cầu mình làm này làm kia vô lý…). Ngay cả gia đình và người yêu cũng không khiến mình cáu giận nhiều nữa. Mình chợt nhận ra là lâu rồi mình không khóc, không cáu giận, không buồn vô cớ nữa. Mình không cười như thời 17 tuổi nhưng cũng có những niềm vui nho nhỏ của bản thân. Và mình thấy thế cũng ổn. Mình cũng k biết từ lúc nào và tại sao, có thể là mình tới một giai đoạn mà tự mình chuyển mình vậy thôi. Giống như sau 2 năm làm ở văn phòng toàn người Hàn, đột nhiên một ngày mình nghe hiểu họ nói gì (đương nhiên là mình có học tập trong thời gian đó, nhưng 2 năm hầu như chả hiểu gì).

Bản thân hôm nay muốn viết ra một chút. Đương nhiên, mình vẫn có lúc stress ăn nhiều hay buồn vì vài câu nói. Nhưng nó làm mình bớt gợn lòng hơn. (nay nghe sếp chê khả năng ngoại ngữ mà mình kệ, cứ nói tiếp kkk)

Chúc mọi người một cuối tuần vui vẻ nha.

lâu lắm rồi mới quay lại đây.
vì mình không biết nói gì.
mình cảm thấy trống rỗng.
à không, nếu trống rỗng được thì đã đỡ.
đằng này mình lại quá đầy những cảm giác và suy nghĩ.
tụi nó trào ra đến nỗi lấp mất mình.
mình không muốn rơi vào cái hố đó nữa.
mình không muốn trầm cảm thêm lần nào nữa.
mình nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy.
tại sao không thể sống cho giống con người?
tại sao lại có ý nghĩ cuộc đời thật sự rất vô nghĩa và không thiết sống.
dù mọi thứ quanh mình rất ổn, ít nhất là ổn hơn nhiều người mà mình biết là thật-sự-khổ.
mình có gia đình, có người yêu, có bạn bè, có công việc ổn định, mình còn muốn gì nữa?
mình không muốn gì cả. mình thật sự chỉ muốn sống bình thường yên ổn như mình đã từng thôi, tại sao mình cứ rơi vào trầm cảm hoài vậy?

Lookin’ back on how it was
In years gone by
And the good times that I had
Makes today seem rather sad
So much has changed.
I never understood why people cry because of a song.
I have liked many songs before. Some have good music. Some have nice lyrics. Some are fun to watch and listen to. But no song ever made me feel something deep inside.
I broke up on the first day of october. We were together for many years. That day, she just said she didnt love me anymore and left. She left like it was a normal Wednesday.
I thought we were doing well. I thought we would get married soon. We rarely fought or even argued. We just had a big vacation last month.
But suddenly, she left. And now she looks happy. That part hurts the most.
Since then, I have been trying to move on. I think I am okay, and each day feels a bit easier.
But today I missed her. I know this song from long time again but today I listen to it. The lyrics hit hard. I started to cry, not loud, no sound, just tears falling.
There’s no big reason for this post. I dont really have anyone I can tell that a song made me cry today. Strangely, I found this website by accident. This is my first online post, like a blog. And I just want to tell anyone reading this. I cried today, for the first time in many years.

Có lẽ, nhiều điều tồi tệ trong đời là do đầu óc mình suy nghĩ quá nhiều, quá hỗn loạn. Những đau khổ xảy ra trong thực tế đa số mang tính tức thời: một cú đấm, cơn sốt hay một cơn đau nhổ răng. Đúng là chúng tồi tệ nhưng phần lớn không dai dẳng và đều có cách chữa lành. Chính những đau đớn tinh thần mới là thứ giết dần chúng ta. Mỗi khi có việc gì tệ một chút: thất nghiệp hay đổ vỡ một mối quan hệ, dù tác động thực của nó chưa đến ngay, não mình đã vội chìm trong cơn bão suy nghĩ và sợ hãi. Nó mới nhận 1 tín hiệu về tương lai đã vội sinh ra hàng trăm nghìn viễn cảnh kinh khủng chồng chéo nhau khiến cuộc sống lúc đó thành thảm họa. Thật cay đắng biết bao khi kẻ đạo diễn đứng sau bi kịch của đời mình lại là chính tâm trí của bản thân. 

Mình từng nói về từ “nhìn thấy” – nhìn bằng mắt và thấy bằng tâm trí. Đó cũng là một mối nguy khác, rằng cái thấy của mình là một việc cá nhân, bị tác động vô cùng bởi nhận thức của riêng mỗi người. Nếu tâm trí họ đã sẵn những hỗn loạn và bóng tối, cả thế giới mà họ nhìn thấy cũng tương tự dù trước mắt cảnh đẹp đến thế nào. Mỗi người nhìn cùng 1 cảnh nhưng lại thấy những điều khác biệt, thậm chí khác như thiên đường và địa ngục do cái thấy của họ đã sẵn thiên đường hoặc địa ngục. Điều này cũng tạo ra những mâu thuẫn khó hiểu khi mình thấy một điều đẹp đẽ nhưng người kia lại chê bai, chán ghét và ngược lại. Vấn đề là mình tưởng ai cũng sẽ thấy như mình vì đều cùng nhìn 1 cảnh, từ đó khó chịu khi họ không thấy thứ mình thấy. Con người ta chẳng hiểu và thông cảm cho nhau vì cùng nhìn 1 thứ mà lại thấy khác nhau.

Những dòng suy nghĩ bất tận là nguồn cơn của khổ đau. Một số lúc, cơn đau vật lý lại là liều thuốc đắng làm dịu sự đau khổ này một lát. Cơn sốt, bệnh tật tạo ra cơn đau dữ dội làm choáng váng đầu óc. Nó vô tình làm ngưng chiếc máy dệt suy tư để tâm trí được nghỉ ngơi. Giống như 1 người bị cầm tù trong mớ tơ nhện khổng lồ lỡ rơi vào biển lửa, mình cảm nhận được sự giải thoát và đau đớn cùng lúc. Điều này nhắc nhở mình về tác hại của suy nghĩ và  tầm quan trọng của ngắm nhìn hiện tại. Như lần mình sốt và đau đầu giữ dội, mình đến công viên và ngắm nhìn trong yên lặng một bông hoa dưới đêm trăng.  Hiếm khi nào đầu mình trong vắt như vậy và ngắm nhìn một thứ bằng mọi thứ mình có. Thật tuyệt thấy được vẻ lung linh lạ kỳ của nó –  một vẻ đẹp chân thực, đầy ắp và vừa vặn – thứ luôn bị những dòng suy nghĩ nhấn chìm.

Hi mọi người,
Mấy hôm nay toàn tin lũ và Hà Nội ngập khắp nơi. Mình thì bỏ phố về biển được 5 năm rồi nhưng vì bạn bè người thân hầu như là ở Hà Nội nên trên mạng xã hội vẫn tràn ngập tin về Hà Nội. Mình chỉ mong mọi người được bình yên và khỏe mạnh, như thế là rất ổn rồi.
Mình với người yêu mình đang sống chung với nhau. Cậu ấy cũng bỏ Hà Nội để theo mình về biển. Thế nhưng mình biết cậu ấy rất mong ngóng được quay về nơi đó. Cậu kêu rằng đồ ăn không hợp, tiếng nói không hiểu gì, con người cũng xa lạ. Mình cố gắng để chăm sóc và tạo không gian thoải mái với cậu ấy, nhưng cứ lúc giận nhau là mình cảm thấy như mình đang ép cậu ấy vào đây vậy.
Ngày xưa mình chỉ mong hai đứa có công việc rồi tối về bên nhau bình yên vậy là đủ. Thế nhưng gần đây khi sống cùng nhau và thấy rằng sau giờ làm, cậu ấy chỉ biết nằm ườn lên giường ngồi chơi game và xem youtube thì mình cũng khó chịu. Mình cũng đi làm (lương cao hơn cậu ấy kha khá) nhưng tối về vẫn lao đi chợ, nấu cơm rồi dọn dẹp nhà cửa. Làm xong thì lại ngồi học tiếng để nâng cao năng lực. Còn cậu ấy thì nghề nghiệp đang bão hòa, bị layoff nhiều lần rồi và không biết khi nào thì bị layoff tiếp nữa. Nhưng nói ra thì hai đứa khó chịu và cãi nhau. Mình cũng cảm thấy mình thay đổi rồi. Ngày xưa mình nghĩ chỉ cần hai đứa vui vẻ bên nhau là được (nói một cách công bằng thì cậu ấy vẫn rửa bát, phơi quần áo khi mình yêu cầu, chỉ là không chịu học hành nâng cao năng lực gì cả. Cậu ấy cũng có nhiều tiền tiết kiệm hơn mình dù lương thấp hơn mình (gia đình cậu ấy cho).
Thế nên đôi khi mình nghĩ, bản thân mình cũng phải nhìn lại mình, để biết rằng mình có đối xử công bằng với cậu ấy không, hay chỉ luôn đòi hỏi về phía mình. Nhìn lại thì có vẻ là không công bằng nếu mình cáu hay khó chịu vì cậu ấy không chịu học hành, nâng cao chuyên môn hay gì đó nhỉ?
Cuộc sống không biết được là dài hay là ngắn. Thế nên hãy nhớ luôn yêu thương nhau nếu có thể nha.

Xin chào Absolute!

Vậy là tại mình hết, mình chểnh mảng quá, không vào để viết chăm như trước.
Mỗi lần bút viết xuống, phím gõ ở đây, là những ý tưởng nảy nở.
Mình gặp một người, y như trong truyện mà Nguyễn Ngọc Tư viết ấy.

Mình dừng xe bus ở xa lộ, bắt grab để đi vào một nhà người bạn, thì đang cầm điện thoại chưa kịp bắt, có một anh đi tới và hỏi, có đi thì anh chở đi. Không mặc áo xe ôm công nghệ, không có vẻ là chuyên làm xe ôm đâu. Mà cũng nói chuyện bình thường vậy đó. Mình không phát ra một chút đề phòng nào, mình ok đi luôn.
Anh ý chở mình tới nhà bạn, mình nói chuyện 45phut rồi ra ngoài anh ấy chở về.
Tới nhà mình, mới chuyển khoản và xin số điện thoại, anh ấy hẹn lần sau có muốn đi đâu, có thể hú anh ấy. Tiện đường thì đi làm cùng.

Đó là một người lặng lẽ, tình cảm, và nhẹ nhàng. Mình thấy được cả sự bình yên sau xe của anh ấy.
Và nảy sinh trong đầu rằng: một người như vậy rất vĩ đại.

ghi lại tại Saigon, ngày 25 tháng 9, 2025.

Thỉnh thoảng mình mơ một giấc thật hay, chân thật sống động, không mở đầu không kết thúc, rất nhiều cảm xúc dù không nhớ gì, thường mang mác một trong hai kiểu. Kiểu đầu như là: cố chút nữa thôi, gần được rồi; mà không biết đã cố gì, gần được gì vậy. Kiểu hai thì giống như một bộ phim câm nhạt nhẽo, trong phim đó minh đang làm một hành động không tên, nhưng hồ hởi và tươi mới. Giống như hôm nọ mơ đang chơi bóng rỗ trên sân trường.

Giấc mơ thứ nhất thì giờ không còn nhiều, thời tuổi trẻ vĩ cuồng chắc mơ giấc này nhiều hơn, kiểu những giấc mơ vĩ đại như thánh kinh, nếu kể lại cho người đời thì chắc họ khóc ngất lên được. Vĩ đại là thế nhưng lúc tỉnh thì quên mất.

Giờ thì thường mơ giấc thứ hai, nhất là các giấc ngủ trưa ngắn ngủi. Những giấc mơ kiểu này tuy vô nghĩa mà ám ảnh, như giấc mơ chơi bóng rổ ở trên, cùng là bầu trời buổi chiều với nắng đỏ vàng cam mà ở trong mơ nó trong trẻo. Lúc ngủ dậy nhớ cái bầu trời đằng xa lúc đang ném quả bóng lên.

Về sau, mình nhận ra những giấc mơ tiệm cận thiên đường như này là do chất kích thích tác động lên hệ thần kinh. Rượu, bia, cà phê, hay thậm chí hormone… giống như chất bôi trơn, làm mọi thứ có vẻ mơ màng và vĩ đại hơn cái thực có. Những giấc mơ này giống như là hệ quả của việc đi đường xa mà phải nghỉ để uống nước, và như mình sẽ uống nước ngọt, cafe, chỉ để phấn chấn hơn và tiếp tục cuộc hành trình.

Phần lớn chúng ta ở cuộc đời này sẽ phải vật lộn để tìm đường đi, vốn không phải lúc nào cũng rõ ràng.

Em sinh ra trong một gia đình gọi là không có của ăn của để, chỉ có mảnh đất nhỏ của cụ nội để lại, nhưng mà vì vài lý do phải bán luôn mảnh đất duy nhất này, giờ gia đình phải đi ở thuê. Ba mẹ thì cũng không biết chữ, công việc chính là làm thuê sống qua ngày. Em có thằng anh lầm lỡ, để lại đứa con mới sinh cho ba mẹ em nuôi, vợ nó thì bỏ đi biệt tăm, nhỏ em gái của em thì cũng không học hành, không nghề nghiệp gì, nó lấy chồng có con xong hai vợ chồng nó cũng li dị, giờ ôm nuôi đứa nhỏ mà không có thu nhập, hiện tại cũng là ba mẹ em nuôi.

Đến những năm dịch thì ba mẹ em vỡ kế hoạch lòi ra thêm một thằng cu nữa, tổng cộng phải nuôi ba đứa nhỏ. Hiện tại thì có mỗi mình em là có sự cố gắng duy nhất trong nhà, hồi xưa không có tiền đi học đại học phải bỏ học một năm, đi làm chân tay cảm thấy rất mệt mỏi. Sau đó em quyết tâm đi học thì cũng trầy da tróc vảy mới ra trường được. Sau khi ra trường thì đi làm văn phòng cũng được hơn 3 năm nay, lương chỉ ngót nghét được hơn chục củ tý. Thực sự là lương này không đủ chi tiêu hàng tháng, mà còn phải gồng gánh phụ giúp gia đình nữa. Ba mẹ em thì không hiểu điều này lắm, hằng tháng đều gây áp lực mỗi lần mà em gửi tiền trễ làm em gần như kiệt quệ về tinh thần.

Xung quanh em các bạn Genz rất giỏi, thu nhập cũng cao hơn em nhiều, vì vậy mà em cũng muốn đi học thêm để nâng cao trình độ nhằm tăng thu nhập, nhưng thực sự số tiền làm hàng tháng ra không đủ gửi về nhà thì làm sao có thể dành dụm được. Em cũng sắp chạm độ tuổi 30 rồi, giờ cảm thấy mệt mỏi và tương lai đen kịt, chắc không lấy vợ nổi.

Người yêu minh làm ở công ty cũng tầm 3 4 năm rồi. Dạo gần đây có một chị đồng nghiệp ( gần 30, có người yêu rồi) hứng thú kỳ lạ với người yêu mình.

Ban đầu thì chỉ kiểu thả thính vu vơ: gọi người yêu mình là “bạn”, uống ké nước, cười cười nói nói. Mình biết nhưng không làm gì, chỉ là mình khó chịu thôi. Sau thì… level up: xin được số đt rồi nhắn tin. Ban đầu nói chuyện công việc, sau thì hỏi han tâm sự. Người yêu mình thấy phiền, không trả lời. Vậy là chị lại chạy qua Facebook, tiếp tục nhắn tin, thậm chí gửi cả ảnh.

Chưa hết, khi biết mình hay nấu cơm mang cho người yêu, chị cũng bắt đầu mua đồ ăn đồ uống cho anh ấy. Mua hẳn vape luôn. Rồi còn lén coi lịch để “tình cờ” gặp. Người yêu mình phải đổi chỗ làm rồi block chị kia. Chắc cũng do mình nói nhiều quá.

Chuyện kì lạ nhất là chị ấy khóc khi người yêu mình đổi chỗ làm. Khóc thật giữa công ty luôn. Đúng là chuyện thật như đùa. Chị ấy cũng gần 30 rồi chứ không phải còn trẻ gì.

Mình kể ở đây cho nhẹ lòng, mình cũng không biết đã làm đúng hay sai nữa.

Cũng ít người viết nhỉ. 1 tháng mình mới quay lại mà thấy có vài bài viết thôi.

Mình là cái đứa mà làm ở 1 chỗ 5 năm rồi vẫn mơ ước đi du học ở Bắc Âu đây. Dạo gần đây đọc được một bài về du học làm mình nổi hứng lên muốn đi (vì thực ra giờ đi là dễ nhất, có chút tiền và nhiều kinh nghiệm, cũng đủ hiểu mình hơn). Thế nhưng người yêu mình và gia đình mình không muốn mình đi, mình thì lại không nỡ bỏ họ lại. Thế nên mình đang cân nhắc có nên học thạc sỹ trong nước mà có chương trình liên kết với nước ngoài để được đi khoảng 6 tháng gì đó cho bõ ước mơ không.

Hôm qua là sinh nhật lần thứ 32 của mình rồi, nay mọi người mua bánh và tổ chức, nhưng mình không hề thấy vui. Mình chỉ muốn những người có quan hệ không thân thiết với mình không biết tới ngày đó thì tốt. Cái mình cần là anh người yêu mua cho bó hoa, món quà, chở mình đi ăn (tất cả hôm qua đã làm rồi) là mình hạnh phúc lắm rồi. Càng già càng khó tính.

Mình đang làm cho một công việc cho người Hàn. Mình có thể nói tiếng Hàn và nghe tiếng Hàn tính là trôi chảy nhưng bản thân thì chỉ thích tiếng Anh. Mình hay đọc sách tiếng Anh rồi ghi lại từ mới để học, kể cả là những cuốn sách khó như sách về y tế hay khoa học. Nay tự dưng mình nghĩ rằng sao mình không bỏ quách chỗ này để sang chỗ nào dùng tiếng Anh cho đúng sở trường nhỉ? Thế nhưng mình 32t rồi và sợ không thi đỗ (dù chưa thử). Và dù thử thì để có được mức lương tương đương mình sẽ phải quay về HN, không được sống ở đây nữa. Và như thế thì mình không muốn. 32 tuổi rồi nhưng có vẻ vẫn cái gì cũng sợ.

Chắc sẽ phải bắt tay vào cái vụ đi học liên kết sớm thôi chứ cứ đà này trước khi đi được, mình sẽ già mất. Thế mà đôi khi ngồi chơi không vì nghĩ mình không có gì để làm =)) Bác nào biết chương trình nào hay hay thì giới thiệu em với nha.